Tôi lớn lên trong môi trường học tập tại một ngôi trường làng, nơi mà tiếng Anh chỉ bắt đầu được dạy từ lớp 5, và ở cấp hai, cấp ba, việc học chủ yếu xoay quanh ngữ pháp.
Từng có lúc tôi phản ứng tiêu cực với giáo viên tiếng Anh vì trình độ giảng dạy không tốt và sự thiếu tận tâm của họ. Dần dần, tôi tách biệt khỏi việc học trên lớp và tự ôn luyện. Sau một năm nỗ lực, tôi đỗ vào trường đại học đúng như kỳ vọng. Nhưng cũng từ đó, niềm yêu thích đối với tiếng Anh trong tôi vụt tắt.
Ngày nay, tiếng Anh trở thành ngôn ngữ phổ biến, mang lại nhiều cơ hội. Tuy nhiên, nó cũng vô hình tạo ra một tiêu chuẩn đánh giá năng lực con người. Sự chênh lệch trình độ với bạn bè và nỗi sợ bị chỉ trích khiến tôi hoảng loạn mỗi khi phát âm hay viết một câu đơn giản.
Có những lần tôi trả lời sai hoặc phát âm nhầm, thầy giáo phê bình trước cả lớp, thậm chí còn cho rằng tôi thiếu tôn trọng giáo viên và không nỗ lực học tập. Trong khi đó, các bạn đến từ trường chuyên, lớp chọn dễ dàng giao tiếp với thầy cô, còn tôi thì lúng túng, tự ti. Tôi từng thử học thêm ở trung tâm nhưng vì kinh tế hạn hẹp, tôi đăng ký một khóa giá rẻ và bị lừa đảo. Kể từ đó, tôi không còn dám tìm đến các trung tâm tiếng Anh nữa.
Sau này, tôi được giới thiệu một lớp học tiếng Anh với phương pháp khắc nghiệt: mỗi ngày phải dành 5 tiếng luyện tập theo phương pháp shadowing, phát âm chuẩn 100% như người bản xứ. Vì mong muốn cải thiện, tôi đã đăng ký. Nhưng một sự cố xảy ra: chỉ vì không cười đủ tươi khi thầy đùa, tôi bị mắng cả buổi. Thầy nói rằng học ngoại ngữ phải luôn vui vẻ, còn tôi thì sợ đến phát run.
Tôi tự hỏi: Mọi người học tiếng Anh vì điều gì? Ngày ngày, tôi thấy quảng cáo tràn lan về những người giỏi tiếng Anh vượt bậc, những lời hứa hẹn đạt IELTS 8.0 trong một tháng. Họ khuyến khích học bằng cách nhấn mạnh sự yếu kém của người khác. Những KOLs tiếng Anh ngày càng nổi bật, nhưng thay vì tạo ra một môi trường học tập công bằng, họ hoặc là được tung hô như thiên tài, hoặc là dẫm đạp lên những người kém hơn.
Bây giờ, tôi phát sợ khi nghĩ đến việc học tiếng Anh. Tôi không còn mong muốn giỏi hơn nữa. Tôi chỉ thực sự tận hưởng những nội dung mình yêu thích nếu nó được viết hoặc nói bằng tiếng Anh.
Gần đây, tôi làm một bài kiểm tra năng lực và nhận ra trình độ tiếng Anh của mình đã tuột dốc thảm hại, chỉ ở mức 5000 từ vựng và A1 (tương đương dưới 4.0 IELTS). Tôi nghĩ những ám ảnh tâm lý đã ngăn cản tôi thực sự bắt đầu lại. Tôi không thể tự giải quyết vấn đề này và cũng không biết nhờ ai giúp đỡ. Hy vọng có thể nhận được sự chia sẻ từ mọi người.
Xem thêm: 8 Chiến Thuật Học Ngoại Ngữ Giúp Bạn Tiến Bộ Thần Tốc